Friday, 27 May 2016

“Xin lỗi! Em không thể lấy anh để rồi cả đời ngồi sau chiếc xe số, ở trong căn nhà thuê 2 triệu một tháng này được”




Trong khi tôi lúng túng làm rớt cái nhẫn từ túi quần thì My đã nhìn tôi với vẻ mặt khinh khỉnh rồi bảo: “Xin lỗi! Em không thể lấy anh để rồi cả đời ngồi sau chiếc xe số, ở trong căn nhà thuê 2 triệu một tháng này được. Từ hôm nay anh đừng đến tìm em nữa”.


My dấm dẳng hét vào mặt tôi: “Anh khi nào nhìn cũng lôi thôi như thằng bốc vác ấy. Sao lên thành phố đã gần 10 năm mà anh chẳng chịu thay đổi gì cả thế? Tiền bạc làm ra anh không tiêu đi, cứ cho mẹ anh hết thì chết đói à? Anh cứ thích biến mình thành thằng ăn mày khi đi với em để nhận được sự thương hại hay sao?”.


Tôi quá sốc trước những lời nói như đấm vào tai của My. Tôi và em yêu nhau đã được 3 năm nhưng thời gian quen biết nhau còn nhiều hơn thế, cùng lớn lên ở một vùng quê nghèo, chúng tôi đã có khoảng thời gian hạnh phúc khi cùng nhau chăn trâu, cắt cỏ, chia ngọt sẻ bùi. Sau này lớn lên, tôi và My đều may mắn được lên thành phố học đại học. Quãng thời gian đó đối với tôi và My quả là rất khó khăn, cả hai chúng tôi đều phải tự lực cánh sinh để có thể tồn tại ở thành phố. Sau khi ra trường, chúng tôi đều xin được việc làm ở đây. Tôi yêu My nên tính kế lâu dài, tiền đi làm được bao nhiêu tôi đều dành để tiết kiệm hết, dành để sau này mua nhà. Nhưng tôi không nói với My, tôi bảo tôi gửi về cho mẹ để mẹ chi tiêu hằng ngày và cất để dưỡng già, tôi còn trẻ, có thể kiếm được tiền.


em-khong-the-lay-anh-blogtamsuvn-1


Tôi ngạc nhiên vì khi nào My cũng chê tôi quê mùa (Ảnh minh họa)


Sau mấy năm đi làm ở thành phố, My đã trở thành một con người khác, em biết cách ăn mặc, trang điểm nên cũng xinh hơn trước rất nhiều. Công việc của em cũng tiếp xúc nhiều với các doanh nhân thành đạt nên phong cách của My cũng khác. Tôi thì vẫn vậy, vẫn đi cái xe số mua từ khi bắt đầu đi làm, nhiều lúc đi qua ổ gà, nó cứ nhảy loạn xa, quần áo cũng dùng hàng mấy trăm ngàn.


Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, những thứ đó sẽ khiến My khó chịu với tôi. Tôi vẫn nghĩ rằng người từng lớn lên trong điều kiện vô cùng khó khăn, cùng chia ngọt sẻ bùi với tôi như My sẽ hiểu bản chất của tôi, nhưng cuộc sống đã làm em thay đổi, em không còn như trước nữa. Tôi nói đến chuyện cưới xin nhưng em chỉ ậm ừ, không còn mặn mà gì. My bây giờ ngày nào cũng váy vóc lụa là, trang điểm xinh không khác gì cô gái thành phố chính hiệu, còn tôi thì vẫn áo phông quần jeans, đi xe số.


Hôm đó tôi đến đón My đi dự sinh nhật bạn tôi, tôi cũng định mang nhẫn để cầu hôn em, nhưng My dấm dẳng không chịu đi. Trong khi tôi lúng túng làm rớt cái nhẫn từ túi quần thì My đã nhìn tôi với vẻ mặt khinh khỉnh rồi bảo: “Xin lỗi! Em không thể lấy anh để rồi cả đời ngồi sau chiếc xe số, ở trong căn nhà thuê 2 triệu một tháng này được. Từ hôm nay anh đừng đến tìm em nữa”.


Tôi ngớ người trước thái độ của My. Tôi không nghĩ rằng em có thể phủi tay mấy năm yêu nhau nhẹ nhàng như thế. Nhưng tôi thấy em kiên quyết lắm, tôi đành dắt xe đi về


Từ hôm đó, My bặt tăm, tôi cũng mấy lần tìm đến nhà em và thấy em đi với một gã đàn ông lái ô tô.


Bẵng đi vài năm sau, tôi cũng lấy vợ. Tiền để dành lúc đó đã đủ để mua nhà, tôi lấy một cô vợ bình thường nhưng yêu tôi vô cùng. Tôi cũng quên chuyện tình với My để tập trung vào chăm lo cho gia đình.


Nhưng hôm rồi, khi tôi đến một nhà hàng để dự liên hoan cùng bạn thì thấy My ở đó, em đang đứng tiếp thị bia, trên gương mặt xinh đẹp có một vết sẹo dài. Thấy tôi, My lúng túng chạy trốn. Tôi chạy theo nhưng không kịp.


Hỏi ra mới biết, My cặp với một người đàn ông có vợ. Ông này hứa sẽ mua nhà riêng cho My nên em đã rời bỏ tôi không thương tiếc. Chẳng may bà vợ của ông ta phát hiện ra, kéo đầu gấu đến đánh cho em một trận thừa sống thiếu chết, còn “tặng” cho em một vết sẹo dài trên mặt. Sau vụ đó, em cũng bị đuổi việc và phải kiếm việc bán bia để sống qua ngày.


Tôi nghe chuyện mà thấy buồn bã. My đã mất rất nhiều thời gian để cố gắng. Sau hôm đó, My có nhắn tin cho tôi với lời lẽ rất ăn năn, em nói rằng chỉ vì một vài phút thực dụng mà em đã đánh mất hạnh phúc của đời mình. Tôi đọc tin nhắn, cảm thấy xót xa trong chốc lát nhưng rồi lại đưa tay xóa hết. Dù sao thì tôi đang có một cuộc sống khác và tôi phải trân trọng nó.


Theo Anh Khang/ Một Thế Giới




“Xin lỗi! Em không thể lấy anh để rồi cả đời ngồi sau chiếc xe số, ở trong căn nhà thuê 2 triệu một tháng này được”

Note: only a member of this blog may post a comment.