Khi tình yêu đã không còn, một lời chia tay thật dễ dàng để nói ra…
Tôi đã từng yêu một người hơn 3 năm, cuối cùng người ấy nói chia tay tôi khi tôi chưa chuẩn bị một chút tâm lí nào cho điều này, thậm chí rằng, tôi vẫn từng luôn nghĩ chúng tôi sẽ cứ mãi hạnh phúc như thế đến cuối cuộc đời. Tôi đã sốc rất nặng khi nhận được lời chia tay từ anh. Anh nói bấy lâu nay anh vẫn chưa nghĩ đến tương lai với tôi, anh vẫn đợi cơ hội để chia tay. Trước đây chúng tôi học chung một thành phố nên anh không chia tay tôi được. Bây giờ anh đến một thành phố khác để thực tập, không gần tôi nữa, anh nói xa tôi anh mới có thể quên tôi. 3 tuần sau khi chia tay, tôi nhắn tin cho anh, anh nói, anh sắp quên tôi rồi, tôi nhắn tin lại làm anh nhớ đến tôi. Vậy là chuyện tình của chúng tôi kết thúc. Tôi không biết các chàng trai hay các cô gái khác nghĩ thế nào, bản thân tôi nghĩ, nếu đã là tình yêu, khoảng cách sẽ chẳng là gì hết. Nếu chỉ cần xa nhau là có thể quên nhau, tình cảm của chúng tôi 3 năm qua liệu có phải tình yêu? Tôi không biết lí do chia tay của những người khác là gì, đối với tôi những điều này thật hoang đường. Nếu tình yêu có thể dễ dàng bỏ lại và lãng quên như thế, sẽ chẳng có ai cảm thấy đau khổ day dứt khi tình yêu kết thúc nữa. Hơn 100km đồng nghĩa với việc lãng quên, có thể hay không? Không thể. Tôi không quên được vì tôi còn yêu. Anh đã quên tôi bởi vì anh đã hết yêu. Thế mới nói, khi tình yêu đã không còn, một lời chia tay thật dễ dàng để nói ra.
Khi tình yêu đã không còn, tất cả nỗi nhớ chỉ là một thứ xa xỉ…
Ngày còn yêu, mỗi ngày trước khi đi ngủ tôi đều nhận được tin nhắn chúc ngủ ngon của anh. Mỗi ngày tôi đều nghe anh nói “anh yêu em, anh nhớ em”. Từ ngày chia tay, tất cả những tin nhắn ấy đều là thứ xa xỉ mà tôi không bao giờ có được nữa. Tôi biết rời xa tôi anh sẽ rất thoải mái. Anh sẽ có thời gian làm những điều mình thích, anh sẽ thoải mái vô tư nhậu nhẹt với bạn bè, anh sẽ không phải nghe tôi cằn nhằn, anh cũng sẽ được tự do tìm hiểu những cô gái khác. Anh từng nói với tôi, không có tôi, cuộc sống của anh rất thoải mái. Tôi biết, và tôi vẫn hiểu. Thế nên, dù tôi rất đau lòng, tôi vẫn lựa chọn buông tay anh mà không níu kéo nữa. Nỗi nhớ vốn dĩ đã là thứ xa xỉ, khi tình yêu kết thúc, nó lại là thứ càng không bao giờ có được. Khi bạn thật lòng yêu một người, bạn sẽ luôn thấy hình bóng người ấy ở đâu đó. Mỗi lần ngồi trên xe bus hay đi bộ trên đường, những hình bóng xung quanh sao cứ giống như anh, một đôi giầy, một chiếc áo, một mái tóc hay một dáng người, tôi đều cứ ngỡ đó là anh. Hóa ra nỗi nhớ lại đáng sợ đến vậy. Bảo sao nó lại xa xỉ như thế.
Khi tình yêu đã hết, nước mắt của bạn chỉ làm cho người ấy thêm chán ghét
Ngày trước khi còn yêu, dù tôi bị một tí xíu đau thôi, anh cũng sẽ đau lòng. Vậy mà khi hết yêu, anh sẵn sàng vứt bỏ tôi ngay khi tôi đang đứng trước bờ vực chênh vênh. Ngay lúc tôi đang chênh vênh giữa cuộc đời, không có một chỗ dựa, không có một nơi tâm sự, không một người để bám lấy, anh sẵn sàng vứt bỏ tôi. Tôi đã từng hận anh, thậm chí là căm thù anh, hận anh sao có thể nhẫn tâm với tôi như thế. Tôi đã khóc hết nguyên một ngày, và nước mắt của tôi khi ấy đã làm anh chán ghét mà chẳng có một chút đau lòng. Anh gọi cho tôi, tôi đã không kìm nén được mà khóc nức nở. Anh nói “sao thế?sao cứ khóc mãi như thế?” Thật hoang đường. Khi ấy tôi đã hiểu mình không còn là gì trong trái tim anh nữa. Một khi người ta đã hết yêu, tất cả chỉ như xa lạ, và cứ coi nhau là người dưng có lẽ tốt hơn. Đừng bao giờ hi vọng nước mắt của bạn sẽ làm người ấy đau lòng mà quay lại, bởi nó chỉ làm người ta thêm chán ghét. Và sau này bạn nhìn lại, sẽ thấy tất cả những gì bạn làm đều không đáng. Níu kéo một người đã hết yêu là một điều tôi cho rằng vô nghĩa. Đã hết yêu, sẽ chẳng ai quan tâm đến nước mắt hay đau khổ của bạn nữa, chỉ có bạn quan tâm đến bạn mà thôi.
Khi tình yêu đã không còn, tất cả những lí do chỉ là cái cớ
Note: only a member of this blog may post a comment.